Hoa Cúc Không Phải Màu Vàng
Phan_6
Nguyên ngần ngừ:
– Hay là mày đứng ở ngoài cổng. Chút xíu nữa tao sẽ dẫn mày đi uống cà phê. Chịu không?
– Ðừng có dụ khị Nguyên ạ. Bộ mày tưởng tao không có tiền à?
Vừa dứt lời Kỳ râu đã móc trong túi quần ra một xấp tiền. Chèn ơi! Tiền mới toanh.
– Tiền đâu mà nhiều quá vậy?
Hắn cười rất khả nghi:
– Bí mật!
Nguyên thầm trách ông trời xanh. Sao mà xui quá vậy? Ðang lúc tâm hồn êm ái nhất để bước vào nhà người yêu thì lại gặp kỳ đà cản mũi. Con kỳ đà này chẳng biết điều một chút nào cả, hắn nói tiếp:
– Tao nhớ bạn bè, nhớ trường lắm Nguyên ơi! Mày cho tao vào thăm Kim cho vui. Tao không làm gì để Kim buồn mày đâu!
Lời nói của hắn đã làm cho Nguyên xúc động. Anh gật đầu đồng ý. Thế là hai cậu học trò dạn dĩ bước vào nhà Kim. Kẻ tiếp đón đầu tiên không ai khác mà chính là con *** dữ dằn trong nhà. Nó cất tiếng sủa “gâu gâu” đầy cảnh giác. Kỳ râu ra lệnh:
– Mày đi sau tao. Ðể tao dạy cho con *** này một bài học về sự tôn trọng người lạ mặt.
– Mày định làm gì nó?
– Suỵt! Mày im lặng, cứ để nó cho tao giải quyết!
– Mày đừng làm vậy Kỳ râu ơi!
Kỳ râu trả lời:
– Mày biết tao làm gì mà mày bảo là đừng?
Thật là khổ cho Nguyên! Thằng Kỳ râu này lại giở trò gì đây? Trong lúc đó, con *** không hề hay biết điều đó. Nó cất giọng sủa oang oang đầy dũng cảm. Kỳ râu bước lên một cách thận trọng. Con *** lùi dần. Và nhanh như chớp, hắn cúi người xuống lượm ngay một khúc gỗ. Cánh tay hắn vung quất thật mạnh vào mồm con ***. Bị tấn công một cách bất ngờ, con *** thông minh hứng trọn “tuyệt chiêu” của Kỳ râu. Nó choáng váng. Nó cụp đuôi chạy tọt vào trong nhà. Kỳ râu cất tiếng:
– Ðó! Mày thấy chưa Nguyên? Mày thấy đi chung với tao vui không?
Vui cái *** gì! Anh lầm bầm trong miệng. Ðến nhà người yêu như thế này thì còn mặt mũi nào để mà nói những lời hoa mỹ? Giữa lúc này thì Kim xuất hiện. Nàng không hề hay biết những hành động cà chớn của Kỳ râu:
– Chào hai bạn. Xin mời vào nhà chơi. Chà! Lâu quá mới gặp Kỳ đó nghen!
Hắn bô bô cái miệng:
– Xin chúc mừng sức khỏe của Kim. Quả đất tròn nên chúng ta còn mãi mãi gặp nhau!
Câu nói của hắn đã làm Nguyên tức anh ách. Vốn rụt rè nên khi nhìn thấy nhan sắc của Kim thì anh càng rụt rè hơn. Trong khi anh càng rụt rè thì Kỳ râu lại càng hoạt bát. Chắc hẳn trước kia, cái miệng hắn được sinh ra trước chăng? Ý định của Nguyên khi vào nhà Kim thì sẽ nói chuyện học hành với nàng. Chứ đâu ngờ lại bị thằng Kỳ râu phá bĩnh như thế này. Cả hai bước vào nhà. Chà! BÀn học uc/a Kim ngăn nắp và sạch sẽ quá! Sự ngăn nắp và sạch sẽ ấy đã làm anh thấy hồi hộp vô cùng. Quyển vở Hóa của Kim đang lật trang thứ nhất. Sao mà nó lại mới tinh khôi đến thế? Chữ viết lại đẹp, vậy có “ác” không hở trời? Kim đánh tan mọi suy nghĩ của anh:
– Làm cái gì mà bộ mặt nghiêm trọng vậy Nguyên?
Anh giật mình khi nghe tiếng hỏi của nàng. Bất giác trên môi anh nở một nụ cười để xoá đi sự nghiêm trọng trên gương mặt của mình. Nhưng rất tiếc đó chỉ là một nụ cười méo xệch, vì nó hoàn toàn không được chuẩn bị trước. Kỳ râu đã xía vô:
– Tại vì nó yêu Kim đó Kim ơi!
– Ðừng có nói tầm bậy!
Nàng răn đe như vậy đã làm Kỳ râu cảm thấy quê cơ! Hắn đưa tay rờ vào ghế đang ngồi:
– Chà! Ghế này lung lay rồi nghen! Lấy đinh với búa ra đây để tui đóng lại giùm cho!
Nàng ngạc nhiên:
– Bạn cũng biết nghề thợ mộc nữa à?
Kỳ râu trả lời một cách đầy hãnh diện:
– Chứ sao!
Hắn chủ động đứng dậy săm soi bàn ghế của Kim và nói:
– Nhanh ***ng đưa đồ nghề ra đây! Bàn ghế như thế này thì ngồi học sao được!
Nguyên ngồi buồn xo, anh chưa nói được gì mà đã bị thằng Kỳ râu giành nói hết trọi rồi. Kim lẳng lặng đứng lên bước vào nhà trong tìm đinh với búa đưa cho Kỳ râu. Hắn cười khì khì:
– Xin quý vị chịu khó ngồi xuống đất để tui trổ nghề!
Hắn móc trong túi quần ra một cuộn thước dây. Cây bút chì được gắn lên lỗ tai. Cái miệng thì ngậm vài cây đinh. Hắn đo tới đo lui như một người rành rẽ nghề thợ mộc. Từng nhát búa được đưa lên và đóng thật nhanh, thật gọn vào đầu đinh. Thật tuyệt! Kim và Nguyên ngồi im lặng xem một cách say mê. Hắn học nghề này từ hồi nào vậy cà?
Chẳng mấy chốc, những chiếc ghế, bàn của Kim đã được Kỳ râu “décor” lại rất đẹp mắt. Hắn gật gù:
– Tiếc không có cái bào. Tui mà bào lại cẩn thận là bàn ghế của Kim láng cón à!
Kim mừng rỡ nói:
– Cám ơn bạn. Không ngờ Kỳ khéo tay quá!
– Ừ! Tui rất sung sướng khi nhìn bàn ghết của Kim láng lẩy, láng mướt, láng bóng, láng cón, và sáng láng. Nhưng không bằng lời khen của Kim thật là lai láng đối với tui! Hì, hì!
Ðồ bặn trợn! Tại sao mày lại công khai tán tỉnh Kim của tao? Nguyên muống hét lên như vậy. Nhưng anh đã dằn được lòng mình. Anh câm như hến. Anh im như thóc. May mắn thay, lúc đó Kỳ râu lại nói:
– Nguyên ở lại ngồi chơi nghen. Tui về.
– Ủa! Sao lại về?
Hắn lại cười một cách rất khả nghi:
– Ðến giờ “giao hàng” rồi!
– Giao hàng gì vậy?
– Bí mật!
Nói xong, hắn vội vã quay gót bước đi. Lại chuyện “làm ăn” mờ ám chứ gì! Ai chứ thằng Kỳ râu này thì cũng có thể lắm, bị đuổi học thì chuyện xấu gì mà hắn không làm chứ?
Chỉ còn lại một mình Nguyên, anh tha hồ “múa gậy vườn hoang”. Dù sao cũng nên cám ơn Kỳ râu đã ra về đúng lúc để anh có cơ hội nói chuyện với Kim. Chỉ còn lại một mình, lúc này, anh mới cảm thấy hoang mang vô cùng. Biết nói chuyện gì với nàng đây? Trước khi bước ra khỏi nhà thì đầu óc của anh đã sắp xếp biết bao ngôn từ hao mỹ. Sao bây giờ ngôn từ đã mọc cánh bay đi! À! Có chuyện để nói rồi! Anh hỏi:
– Lâu nay, Kim có lên thăm chị Hồng không?
– Có một lần.
– Chị ta có khỏe không?
Một câu hỏi lãng xẹt. Khỏe thì ai lại vào nằm bệnh viện bao giờ? Kim đáp:
– Không!
Lại một cái trứng gà tròn vo nữa! Cứ nói “không” hoài, nghe chán chết. Nguyên ngồi thừ người ra. Rõ ràng nóichuyện với người bạn gái cũng là cả một nghệ thuật. Nguyên không cầm nghệ thuật ấy trong tay. Ðột ngột anh cầm quyển vở Hoá của nàng:
– Vở của Kim đẹp quá!
– Cám ơn!
– Chữ của Kim viết đẹp quá!
– Cám ơn!
– Sao cám ơn hoài vậy?
– Thì ai khen tôi, tôi cám ơn chứ sao?
Trong ngữ điệu của câu trả lời, anh đã nghe được mọi sự trầm bổng cuả Kim. Ðột ngột, anh thông minh một cách lạ thường:
– Nếu mình nói thương Kim thì Kim có cảm ơn không?
Hỡi ôi! Sự thông minh kia liền được đền bù lại một cách thẳng thừng:
– Không!
Cái trứng gà tròn vo này đã kê ngay vào họng của anh. Anh cứng lưỡi. Và cụt hứng. Nắng trải dài trước sân. Những bông hoa cúc vàng đang nở chúm chím, trông dịu dàng một cách lạ thường. Ðã từ lâu, anh là người đam mê sự dịu dàng của hoa cúc. Màu vàng của nó gợi lại linh hồn con người sự thanh thản. Anh thèm trú ẩn linh hồn của mình vào trong màu vàng này. Mỗi cơn gió thoảng qua, hoa cúc lại đong đưa một cách rất nhu mì. Hoa cúc ơi, hoa cúc!
– Kim có thích hoa cúc không?
– Thích lắm!
– Vậy là bạn giống tui!
Nàng hỏi lại:
– Thật à?
Nguyên gật đầu:
– Ừ, mai mốt tui ép hoa cúc tặng cho Kim!
Hoa cúc đã giúp cho họ hoá giải được những rụt rè thuở ban đầu. Họ trở nên dạn dĩ hơn. Màu vàng của hoa nào có đánh lừa ai đâu. Kim tin những lời mà Nguyên đã nói. Thật tình, trong chiều sâu tâm hồn của nàng cũng đã có ít nhiều cảm tình với Nguyên. Bởi anh là người đầu tiên nói những điều mà nàng chưa hề nghe ai nói. Anh nói tiếp:
– Hương của hoa cúc thơm lâu lắm.
– Sao bạn biết?
– Mình tưởng tượng vậy?
Nàng reo lên:
– Bạn tưởng tượng hay quá chừng!
Lời khen của nàng sẽ làm anh mất ngủ đêm nay. Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa, như nỗi lòng quay quắt. Kim có hiểu giùm anh điều đó không? Và như một kẻ đi trong cơn mộng du, anh đã nói với riêng anh:
Trên tà áo của em – tôi đã thấy một chùm hoa cúc nở
Vàng tinh khôi hò hẹn buổi ban đầu
Ðêm nay ngủ chắc rằng em sẽ nhớ
Hoa cúc em cầm đã thất lạc nơi đâu?
Ðã thất lạc lúc mà tôi cúi xuống
Hôn bâng quơ trên mái tóc… bâng quơ
Em run rẩy nghe chập chùng sóng nước
Sông Hàn xanh ray rứt vỗ đôi bờ
Thôi đừng trách sao tôi liều lĩnh
Ví hoa cúc vàng như những ngọn sao đêm
Và gió thổi chùm cúc thành sương khói
Lãng đãng bay trong giấc ngủ của em
Ðó là lúc mà tôi tìm mãi mãi
Một mùi hương nguyên vẹn lúc ban đầu
Ðêm nay ngủ rồi sau này cũng vậy
Tôi sẽ hỏi rằng: Hoa cúc lạc về đâu?
Mặc dù, Nguyên đọc khẽ khàng nhưng Kim cũng đã lắng nghe trọn vẹn điều mà anh muốn nói. Nàng buột miệng hỏi:
– Sao bài thơ này buồn quá vậy Nguyên?
– Vì nó mang tâm trạng của mình muốn nói riêng với Kim.
– Thật à?
Nàng đã reo lên như trẻ nhỏ. Ðiều đó càng làm cho tâm hồn của anh thêm đắm đuối.
– Kim có thích bài thơ đó không?
– Thích.
– Ngày mai đi học thì mình sẽ chép lại cho bạn nghen?
Kim cắn ngón tay út:
– Ừ, cảm ơn bạn.
Lúc này, tình hình thật có lợi cho Nguyên. Anh chuẩn bị mọi lời lẽ tuyệt vời nhất để nói với nàng, nhưng khi anh chưa kịp mở miệng ra thì có tiếng xe máy ngoài ngõ. Ba của nàng đã đi làm về. Nàng nhanh ***ng đứng lên mở ngõ. Và Nguyên cũng cảm thấy ngượng ngùng. Anh lí nhí mở miệng nói:
– Chào bác!
Ba Kim mỉm cười gật đầu. Trời cũng đã về chiều. Bằng phép lịch sự, anh xin phép ra về. Gió thổi xào xạc trên những vòm lá xanh những tiếng ru nồng nàn. Chân Nguyên bước ra khỏi ngõ, nhưng tâm hồn thì còn để lại trong nhà của Kim. Với Nguyên, đây là một buổi chiều đẹp nhất mà muôn đời anh còn nhớ mãi, Kim ơi!
CHƯƠNG 14:
Quả thật, buổi chiều đẹp nhất ấy Nguyên đã nhớ mãi. Trở về nhà, anh ăn không ngon, ngủ không yên. Hình bóng của Kim chập chờn mãi trong giấc ngủ đầy hoa mộng của anh. Và anh cảm tưởng như mình đang đi trên mây, đang sống trong mộng. Nhưng điều đó hoàn toàn không có lợi cho anh một chút nào, bởi vì, cả lớp đang chúi mũi vào bài vở để chuẩn bị thi học kỳ một. Ngay cả thằng Quân, vốn là thằng xem “sự nghiệp” học tập nhẹ hơn lông hồng thế mà bây giờ cũng lao vào học như điên. Không còn tri kỷ để tâm sự mối tình đắm đuối, Nguyên buồn bực lắm. Ðôi lúc, anh muốn đứng giữa sân trường mà hét lên: “Tôi là người hạnh phúc nhất. Kim đã yêu tôi!”. Phàm khi cái gì càng giữ kín trong ***g ngực thì nó càng ấm ức. Không có người để tâm sự về mối tình mình đang yêu thì yêu để làm quái gì? Chiều nay, Nguyên tìm đến nhà Kỳ râu để tâm sự. Nhưng Kỳ râu cũng đã từ chối một cách khéo léo:
– Mày thông cảm cho tao. Chiều nay tao bận công việc lắm.
Anh ngạc nhiên:
– Mày cũng bận việc nữa à? Tao tưởng mày chỉ đi chơi lông bông thôi chứ?
Hắn cười hì hì:
– Mày đúng là thằng đểnh đoảng như cần nấu suông. Tao bây giờ trăm công nghìn việc. Chứ không phải đùa đâu!
Tiếng cuời ***t chét của gương mặt mẹt ấy đã làm Nguyên thất vọng ghê ghớm. Anh không hiểu tại sao dạo này Kỳ râu lại bận rộn công việc đến thế. Hay là hắn đang làm một việc gì mờ ám chăng?
– Thôi tùy mày. Mày cứ đi công chuyện của mày đi. Còn tao thì đi đến nhà Kim.
Hai người bạn chia tay nhau. Dù nói vậy, nhưng anh không đến nhà Kim hoài ngại lắm. Trời chiều rồi. Gió mát rười rượi. Nguyên bỗng thèm một ly cà phê. Anh thèm ngồi nhâm nhi từng giọt đắng vào chiếc lưỡi của mình. Và thả khói thuốc bay lơ đễnh trên mái nhà. Ðể tưởng nhớ đến Kim. Phải chăng đây là tâm trạng của bất cứ cậu con trai mới lớn đang bước vào tuổi yêu?
Trớ trêu thay! Khi anh dang ngồi nhìn từng giọt cà phê rớt nhẹ nhàng xuống đáy ly thì lúc đó, Kỳ râu đang có mặt ở nhà Kim. Người làm chứng cho sự việc “kinh khủng” đó chính là Quân, vì Quân cũng có mặt ở nhà nàng. Do đó, mới gặp nhau ở cổng trường vào buổi sáng hôm sau thì Quân đã bô bô cái miệng:
– Ê! Nguyê ơi! Mày sờ lên đầu của mày thử coi. Mày có thấy gì lạ không?
Nguyên thật thà đưa tay lên đầu của mình:
– Ðâu có gì Quân! Tao thấy có tóc không à?
– Vậy à! Vậy mà tao thấy có hai cái sừng to tổ bố.
– Cái sừng gì vậy?
Quân phá lên cười:
– Mày bị mọc sừng!
Nghe nói vậy, Nguyên tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi. Anh buồn xo. Quân nhẹ nhàng kéo vai anh và nói nhỏ:
– Chiều hôm qua tao thấy thằng Kỳ râu vào nhà của Kim. Kim đối xử với hắn thân mật lắm. Hai người nói chuyện với nhau rất tâm đắt.
– Thật à?
– Sao lại không thật, chính mắt tao trông thấy, chính tai tao nghe mà Nguyên!
– Thế mà tại sao mày lại nói là tao bị mọc sừng?
Nguyên hoàn toàn không hiểu Quân vừa chơi xỏ mình. Sợ bạn của mình giận nên Quân vội nói:
– Mày mua cho tao một ít nước Nguyên ạ!
– Ðể làm gì vậy?
– Tao cần rửa cho sạch những lời mà Kỳ râu tán tỉnh Kim! Hì, hì…
Nguyên cà lăm cà lắp:
– Mày lại chọc quê tao nữa à!
– Sự thật là chân lý. Dù mày không tin đó là sự thật thì thằng Kỳ râu cũng tán tỉnh Kim rất tuyệt vời.
Anh bình tĩnh đáp:
– Chuyện đó không quan trọng. Ðiều quan trọng là Kim có thích thằng Kỳ râu hay không?
– Sao lại không thích? Trời ơi! Hai người chuyện trò rất ư là đồng thanh tương đắc, đồng khí tương cầu.
Lòng anh buồn bã. Vậy là còn gì mối tình đầu thắm thiết nữa. Hoa cúc ơi! Hãy vàng rực lên trong tâm hồn tôi một nỗi thất vọng đau đớn. Chuông vào lớp cũng bắt đầu kêu “reng, reng…” Quân kéo tay anh:
– Thôi, vào lớp mau!
Bước vào lớp, Nguyên làm bộ mặt lạnh hơn cà rem. Anh không thèm nhìn Kim. Tuy nhiên, anh cũng có liếc qua một chút. Kim vẫn xinh đẹp với hai má bầu bĩnh như búp bê. Ðiều đó làm anh càng thấy thất vọng não nùng.
Anh không hiểu tại sao con gái của thời buổi này lại thay đổi tính tình như chong ***ng vậy? Mà thôi, giận Kim để làm gì, vì nàng có bao giờ mở miệng ra nói yêu Nguyên đâu! bỏ ra ngoài tai những lời giảng của cô giáo, Nguyên quay về chỗ của Quân và nói nhỏ:
– Bộ chiều hôm qua mày có đến nhà Kim à?
Quân đáp lí nhí:
– Tao bịa ra chuyện này để làm gì? Tao thấy thằng Kỳ râu cầm tay của Kim!
– Trời đất ơi! Hắn cầm tay của nàng sao?
Sự ngạc nhiên của anh càng làm Quân hứng chí:
– Không những cầm tay Kim mà hắn còn mở miệng nói như thế này nữa chứ!
– Hắn nói sao?
Lòng anh như lửa đốt, anh cần nghe Quân kể lại những lời gay cấn ấy thì cô giáo lại đi xuống phía anh. Anh ngồi im re. Hai con mắt dán vào quyển vở trước mặt, nhưng thật sự thì tâm hồn anh đã phiêu du về một nơi khác. Khi cô giáo quay lên phía bục giảng, chỉ chờ có vậy, anh vội hỏi Quân:
– Nè, hắn nói với Kim sao?
Quân tặc lưỡi:
– Hắn nói ghê lắm. Tao nghe mà cũng nổi da gà!
Chà, vậy thì nghiêm trọng quá! Sao anh lại ngu quá vậy? Sao anh không nói với nàng là anh yêu nàng? Ðể rồi thằng Kỳ râu lại nói trước. Anh thầm trách mình như vậy. Ngày xưa, Sơn Tinh với Thủy Tinh cũng vậy. Chỉ cần đi trước một bước là thắng lợi hoàn toàn. Còn bây giờ thì sao đây? Càng nghe Quân nói lòng anh càng quặn thắt lại, anh thúc giục:
– Hắn nói sao hả Quân?
Quân nuốt nước bọt:
– Hắn nói là hắn, là hắn rất nhớ.
Anh kêu lên trong cuống họng:
– Kỳ râu dám kêu lên nhớ Kim à?
– Khônng! Hắn nói là hắn nhớ trường, nhớ lớp lắm! Tội nghiệp hắn chưa?
À! Thì ra là vậy. Anh thở ra nhẹ nhỏm. Bao nhiêu nỗi lo âu được thở ra khỏi ***g ngực của cậu học trò. Anh còn đang định hỏi tiếp Quân những câu hỏi khác, thì lúc đó, Kim quay xuống bàn anh và nói:
– Ðề nghị hai bạn im lặng. Nói chuyện riêng nhiều qua nghen!
“Xì!” Chuyện này là chuyện riêng à? Anh định trả lời, nhưng Kim đã quay lên. Cái giọng nói đầy uy quyền của một lớp trưởng càng làm anh ghét… Kim!
CHƯƠNG 15:
Không có tài nào Kim có thể hiểu được tại sao dạo này Nguyên không còn vồn vã vui tươi mỗi lúc gặp nàng nữa. Cái mặt ấy cứ lầm lầm lì lì thật khó hiểu. Ðã vậy, Nguyên ngày càng học kém đi. Nguyên đang có chuyện gì buồn chăng? Với tư cách là một lớp trưởng, Kim đã hỏi Quân:
– Quân nè, Nguyên đang có chuyện gì buồn phải không? Sao mấy hôm nay trông bạn ấy đờ đẫn như bị ai hớp hồn!
– Ai biết được.
– Bạn thân mà không biết thì ai biết?
– Nguyên buồn chứ có phải tui buồn đâu mà tui biết?
– Ðùa hoài. Người ta hỏi thật chứ bộ!
Quân dò xét:
– Bạn hỏi thăm Nguyên vì lý do gì?
– Ồ! Hỏi gì lạ vậy? Bộ bạn bè với nhau không được quan tâm nhau à?
– Thì ai mà không biết là bạn bè?
– Quân nói gì mà Kim không hiểu?
– Có gì đâu mà không hiểu! Tui hỏi thật nghen…
Kim sốt sắng:
– Hỏi đi!
– Thôi, không dám đâu!
– Cứ hỏi đi!
– Tui hỏi rồi thì Kim đừng có giận tui nghen!
Kim giục:
– Ai biết gì đâu mà giận. Thì cứ hỏi đi!
Quân đã uốn lưỡi bảy lần trước khi thỏ thẻ:
– Kim có thương Nguyên không?
– Trời đất! Lại đùa nữa rồi!
Nói xong, nàng quay lưng bước đi một mạch. Quân đứng ngẩn tò te.
Chỉ có Quân mới biết được tâm trạng buồn bã của bạn mình mà thôi. Biết vậy thì hắn đã không kể lại chuyện thằng Kỳ râu đã đến nhà của Kim. Chao ơi! Thằng Nguyên sao mà nhẹ dạ cả tin như vậy? Chưa chi mà hắn đã rầu rĩ như người thất trận thì còn làm ăn gì được nữa? Trong khi đó, Kim vẵn không hề biết được nguyên nhân nào đã làm Nguyên thẫn thờ đến vậy. Nàng vẫn hồn nhiên kể với anh:
– Nguyên biết không? Kỳ coi vậy mà giỏi lắm nghen! Cái gì Kỳ cũng làm được hết!
Càng nghe lời của nàng khen “tình địch” mình như vậy thì lòng anh như xát muối. Vậy là Kim đã thương Kỳ râu rồi chăng? Con gái tệ thật. Có người mới nới người cũ. Từ đó, mọi hành động của Kỳ râu cũng đều được Nguyên chăm chú theo dõi. Anh quyết tâm làm thám tử để điều tra cho ra sự thật. Chỉ sự thật mới giải tỏ được nỗi lòng của anh mà thôi.
Ðêm nay cũng giống hệt cái đêm đầu tiên mà Nguyên đã leo vào nhà Kim để gửi lá thư tình trên dò phong lan. Ðêm nay, cũng có những ánh sao lẻ loi trên nền trời xanh biếc. Nguyên đứng nép vào hàng rào và nhìn chăm chú vào phòng của Kim. Trong đó có tiếng nói của thằng Kỳ râu vọng ra. Tiếng cười nói ồn ào càng làm anh điên tiết. Vậy thì còn gì để mà thương với nhớ? Rõ ràng là nàng đã quên anh rồi. Nàng đã thương Kỳ râu rồi. Nguyên đứng nép người mặc cho lũ muỗi ùa đến tấn công. Chân tay anh ngứa ngáy nhưng anh cố cắng răng chịu đựng. Làm thám tử tài ba thì phải biết xem thường lũ muỗi mòng này. Mặc dù miệng đang thèm thuốc nhưng anh cũng cố gắng chịu đựng. Giây phút này quan trọng và thiêng liêng biết chừng nào?
Công lao của anh không đến nỗi phải đổ sông đổ biển. Chẳng mấy chốc Kỳ râu thong dong bước về. Ðáng ghét nhất là l.ai có cả Kim đưa tiễn ra đầu ngõ nữa chứ. Anh còn nghe cả hơi thở và giọng nói dịu dàng của nàng:
– Bạn về nghen. Mai mốt ghé lại nhà chơi!
Chà! Lại còn hẹn hò nữa chứ. Nghe mà muốn ngứa cả lỗ tai.
– Vâng, chúc bạn ngủ ngon.
Lời nói của Kỳ râu tình tứ quá chứ còn gì nữa! Anh nép sát người để kẻ “tình địch” không phát hiện ra mình. Kỳ râu hoàn toàn không hay biết. Hắn thong dong bước đi. Quái lạ, trên vai của hắn lại có vác thêm một cái gì nữa chứ! Hay là hắn mượn sách vở của nàng. Chao ôi! Kim thương hắn đến vậy sao? Những sách vở của nàng đã được hắn bỏ vào bao bố để vác về nhà?
Khi Kỳ râu bước qua khỏi mặt Nguyên thì anh quyết định ra tay. Phải trừng trị thằng Kỳ râu thôi. Kỳ râu hoàn toàn không hay biết có một kẻ đang đâm lén. Và cái bao vác lặc lè trên vai. Lúc đó Nguyên co chân lại, anh nhảy song phi lên khỏi mặt đất. Cả bàn chân tung ra để đạp thẳng vào lưng đối thủ. Ðòn trời giáng ấy đã làm Kỳ râu bất ngờ ngã chúi xuống đất. Cái bao ấy đã tung ra chỗ khác, hắn lồm cồm ngồi dậy. Hắn quát:
– Thằng nào? Thằng nào đánh lén tao?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian